Podcast Tâm Linh
Sự Bình An Trong Đau Khổ, Hành Trình Đức Tin, Chia Sẻ Tin Lành, Nương Tựa Chúa
Podcast: Sự Bình An Trong Đau Khổ – Một Hành Trình Đức Tin
Có những lúc trong cuộc đời, chúng ta bỗng thấy mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ. Một ngày nắng đẹp có thể hóa thành u ám chỉ bởi một tin dữ. Một trái tim đang vui có thể tan vỡ chỉ vì một khoảnh khắc tổn thương. Và giữa những giây phút ấy, con người chợt nhận ra: chúng ta yếu đuối, mong manh biết bao giữa biển lớn của khổ đau và mất mát.
Ai trong chúng ta chưa từng nếm trải đau khổ? Có thể là sự ra đi của một người thân, một giấc mơ không thành, hay một trận chiến nội tâm không ai hay biết. Có lúc ta tự hỏi: “Chúa ơi, Ngài đang ở đâu giữa những giọt nước mắt con rơi?” Nhưng rồi, trong chính nơi sâu thẳm nhất của tan vỡ, một điều lạ lùng xảy đến: bình an — một sự bình an không đến từ sự yên lặng của đời sống, mà đến từ sự hiện diện của Đấng đã từng chịu khổ hơn bất kỳ ai – Chúa Giê-xu.
Chúa chưa từng hứa rằng người đi theo Ngài sẽ được miễn trừ khổ đau. Trái lại, Ngài phán một cách rất thật lòng: “Trong thế gian, các con sẽ gặp hoạn nạn.” Và nếu câu nói dừng lại ở đó, thì đức tin thật thảm hại biết bao. Nhưng không – Chúa phán tiếp: “Nhưng hãy vững lòng, Ta đã thắng thế gian rồi.” (Giăng 16:33, BDM)
Ngài không hứa loại bỏ khổ đau, nhưng Ngài hứa đồng hành với ta xuyên suốt mọi biến động, và ban cho ta một sự bình an mà thế gian không thể cướp được – vì nó không đến từ thế gian.
Tôi muốn bạn lắng nghe một câu chuyện – không phải một câu chuyện hư cấu, mà là một mảnh đời thật của một người đã từng oằn mình dưới gánh nặng đau khổ, nhưng lại đứng lên, không phải bằng sức riêng, mà bằng một đức tin không bị nghiền nát.
Đó là Corrie ten Boom – một phụ nữ Cơ Đốc người Hà Lan sống trong thời Thế chiến thứ hai. Cùng với gia đình, bà đã che giấu hàng trăm người Do Thái khỏi nanh vuốt của Đức Quốc xã. Nhưng rồi, hành động yêu thương ấy khiến cả gia đình bà bị bắt. Bà bị đưa vào trại tập trung Ravensbrück – nơi cái chết, đói khát và sự tàn bạo ngự trị. Trong chính nơi tận cùng ấy, Corrie và em gái Betsie đã tổ chức những buổi nhóm học Kinh Thánh, thì thầm hát ngợi khen Chúa giữa những bức tường giam cầm.
Trong cuốn hồi ký “The Hiding Place” (1971), Corrie kể lại rằng sau chiến tranh, khi bà đang rao giảng về sự tha thứ, thì một người đàn ông tiến đến – chính là cựu lính gác từng hành hạ bà trong trại. Ông cầu xin được tha thứ. Và Corrie, đứng đó – trái tim đông cứng vì sợ hãi và thù hận – đã cầu xin Chúa một điều không ai ngờ: xin ban cho bà sức để tha thứ. Sau vài giây bất động, bà giơ tay ra. Và bà nói, “Tôi không thể... nhưng Chúa trong tôi có thể.”
Bạn có thấy không? Bình an không đến từ việc tránh đau khổ, mà đến từ việc đối diện nó với một Đấng luôn nắm tay ta.
Cũng như C.S. Lewis, một học giả uyên bác người Anh, từng bước qua nỗi đau mất vợ – Joy Davidman. Trong “A Grief Observed” (1961), ông không ngần ngại để lộ những suy nghĩ hoài nghi, tức giận, thậm chí là cay đắng với Chúa. Nhưng chính trong sự thành thật đó, ông dần khám phá ra một Đức Chúa Trời không xa cách, mà rất thật, rất gần – một Đấng Cha chịu đựng đau đớn cùng con cái mình. Lewis từng viết: “Đau khổ là cái loa của Đức Chúa Trời để đánh thức một thế giới đang ngủ quên.”
Nếu đau khổ là tiếng chuông cảnh tỉnh, thì bình an là lời thì thầm yêu thương trong đêm tối.
Phao-lô – người từng bị đánh đòn, bị tù đày, bị bỏ rơi – đã viết: “Sự bình an của Đức Chúa Trời, vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ gìn giữ lòng và ý tưởng anh em trong Đấng Christ Jêsus.” (Phi-líp 4:7). Lời đó không được viết trong một thư phòng ấm áp, mà từ một xà lim ẩm thấp. Không phải bởi một người sống nhàn hạ, mà bởi một người từng chịu nhiều khổ nhục. Nhưng ông vẫn nói về bình an – vì ông đã gặp Chúa giữa khổ đau.
Có lẽ bạn đang nghe điều này trong một thời điểm mà bạn không biết mình còn đứng vững được bao lâu. Trái tim bạn rã rời, tinh thần bạn rối loạn, và bạn chẳng biết Chúa đang ở đâu. Nhưng bạn ơi, Chúa vẫn ở đó. Ngài không hứa xóa hết bão tố, nhưng Ngài hứa sẽ ở trong thuyền với bạn. Ngài không hứa đường đi bằng phẳng, nhưng Ngài hứa rằng bàn chân bạn sẽ không bao giờ bước đi một mình.
Joni Eareckson Tada – người bị liệt toàn thân sau một tai nạn lúc 17 tuổi – từng muốn chết. Nhưng trong sự bất lực tuyệt đối, cô đã mở lòng ra với Chúa. Và ngày nay, chính cô – bằng chiếc xe lăn, bằng tiếng nói phát ra từ đôi môi không còn cử động linh hoạt – đã trở thành tiếng nói của hàng triệu người đau khổ khắp thế giới. Trong cuốn “A Place of Healing” (2010), cô viết: “Sự chữa lành lớn nhất không phải là cơ thể, mà là linh hồn được phục hồi.”
Và đó là lời tôi muốn để lại với bạn hôm nay: có thể hoàn cảnh không đổi thay, nhưng bạn sẽ đổi thay. Có thể vết thương vẫn còn, nhưng lòng bạn sẽ được chữa lành. Có thể nước mắt vẫn rơi, nhưng bạn sẽ rơi vào vòng tay yêu thương của Đấng không bao giờ từ bỏ bạn.
Hãy để bình an của Chúa ngự trị trong tâm hồn bạn – một sự bình an dịu dàng như cơn gió nhẹ ban mai, ấm áp như lời thì thầm của người Cha thiên thượng. Và khi bạn đứng giữa khổ đau, hãy nhớ: bạn không cô đơn. Chúa đang đi bên bạn, từng bước, từng nhịp, từng hơi thở.
https://youtu.be/nVxwB5_rYDM