Sách Nói

Bấm Chuột Trái Của Bạn

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

SEARCH

Showing posts with label Nhân Hai Thời. Show all posts
Showing posts with label Nhân Hai Thời. Show all posts

Friday, November 6, 2020

Truyện Thơ Nhân Hai Thời, Chương 1: Cảnh 2: Tin Người Về!

Chương 1: Cảnh 2: Tin Người Về!


***


 Thế rồi người nữ vẫn sắt son!

Lòng còn thương nhớ người xa xứ!

Chưa thấy tin về chưa thấy tin!

Chuyện đời nhiều chuyện kể nhiều chuyện!

Bà đây coi miệng đời nói luyên thuyên!

Ngày chồng bà về sẽ sớm thôi!

Ngày đôi lứa ngày ấy lại chung đôi!

Chuyện đi đây đó không cần vội!

Chỉ là nam bắc người hành quân!


Kìa một kẻ phu vỗ mộng phu. 

Sao đi đây đó về không tỏ. 

Chuyện đời còn người đôi co.

Hóa không thư viết không đường mò.

Thế mà Trời có dấu người đâu.

Giờ mang người về từ rừng sâu!

Từ nơi xa xôi người trở về.

Đợi nhau chưa gặp gì ơi gì!

Vợ con còn ở hay đã đi.

Gì thật có lỗi khóc lắc đầu!

Không nói thành câu lòng đau đau.

Ôm con trong lòng khóc ướt đầu.

Gì còn nức nở nói được đâu.

Ngạt thở mất hơi gì chỉ chỏ!

Chỉ qua chỉ lại chỉ khắp nơi.

Cầm gối, cầm khăn, cầm quần áo!!

Vẫn còn đây còn ở đây

Chờ người không thấy vẫn ở đây đây!


Nhìn những đồ này người hiểu rõ!

Tháo áo hạ ba lo đi quanh nhà!

Cuộc sống nơi đây thay đổi quá!

Ngôi nhà mỏnh manh ấm cúng ấy!

Sao không có đây thay nhà này!

Tường gạch đội ngói đẹp thế này!

Thấy mùi hương khói không thấy người. 

Chắc không ai ở nhà lẻ loi!

Chẳng đầy hơi ấm như ngày rời!

Con đi gì xây nhà này à gì ơi!


Gì giờ mới nói mày bạc bẽo.

Bao năm hành quân còn mang theo.

Một chút tình nghèo hay thương nhớ!

Không viết thư hỏi vợ ra sao!

Vợ mày xây đấy chứ gì nào. 

Ngày xưa bây giờ vẫn ở đây.

Chị chợ suốt ngày tý về đấy!

Nó bán bán buôn buôn mấy món hàng.

Chạy từ phố huyện về xóm làng

Một cái xe hàng khung dựng thôi!

Nhưng xây nhà này ba năm rồi

Ngày ấy có người tin về mày đã chết!

Mọi người bảo dọn hết mà ra đi.

Nhưng nó nghĩ thương gì đành ở lại

Xây dựng cho gì không bỏ đi. 

Nó nói không về thật chăng nữa

Nó cũng không lỡ bỏ gì để cô đơn

Cả gia nghiệp gì giữ có 8 chỉ!

Gì đưa nó không nhận, bảo gì giữ!

Nó cứ một mình một vốn thôi!

Xây xong nhà rồi cứ đợi vậy!


Nghe đến những lời rồi người khóc.

Đứng đấy đợi chờ một nữ nhân.

Chờ cho người về thể phân trần.

Cho người kia chờ không oán thân


Loanh quanh rọn rửa chuẩn bị bếp.

Xếp đặt gọn gàng sửa chữa thêm!

Tưởng chờ đến đêm buồn rầu rậu!

Đúng lúc trăng lên tỏ người về mau.

Tinh thần hốt hoảng giọng vồn vã!

Gì ơi gì ơi con về rồi!

Gì có thấy người ta đồn thổi không!

Hôm nay mặt trận trả lính về!

Thắng lớn lâu rồi tin từ huyện

Con chạy vội về hỏi gì thôi!

Gì có lên cán bộ hỏi không vậy?

Trong danh sách ấy thấy chồng con!


Nhìn nhau nước mắt tràn khuôn mặt!

Ướt đẫm mồ hôi ướt màu mắt.

Sao nhà đông người không ai nói!

Để tĩnh lặng yên dài thiên lý!

Nhìn nhau như thể người thôi miên.

Có cái ôm nào chặt đến thế!

Có nước mắt nào ngấm vào áo!

Có nước mắt nào của ai rơi!

Có tiếng ở nào ngoài trời tối!

Có tiếng nấc nào trong phòng đợi.

Ai kia nhìn vào rồi cũng khóc!

Lưỡng lự gì đâu xúc động rồi!


Đời trai xương gió dặm trường thế!

Không thấy thư về tưởng lời thề!!!


Chuyện vui không nói chuyện buồn nữa.

Cô gì với chú thấy có phải không!

Tôi thấy trời đêm sương nhiều lắm. 

Hai đứa chúng nó lên vào nhà có phải không?

Tốt rồi! Tốt rồi! Vui vẻ rồi!

Chúng nó xa nhau nhiều chuyện nói!

Chúc rồi, mừng rồi nên về có phải không!

Hôm tới sẽ làm lễ hoành tráng!

Đón tôi về thật đông vui!


Nói rồi người về mặt còn khóc!

Ngoài trời yên ắng tiếng cóc kêu.

Đêm nay có tiếng tâm sự nhiều.

Còn vạn tâm tư và tình yêu!


***

Tẳm Té

06/11/2020








Monday, August 17, 2020

Truyện Thơ Nhân Hai Thời, Chương 1: Cảnh Hai Dâu

 

Truyện Thơ Hai Thời


Chương 1: Cảnh 1 Hai Dâu


Dòng dõi sinh ra con nhà phú!

Trước gọi là: "chánh", sau đổi "chủ"!

Vì nhà còn đất còn kẻ làm!

Đến đời thứ ba người chia ra! 

Anh em kể phận phân thứ lấy phần!


Đầu trưởng gia họ sinh năm người!

Một gái đầu lòng sau là trai!

Kế đến hai gái, trai út cuối cùng!

Một gái vì bệnh không có thuốc!

Mất tuổi mười ba, gái thứ ba!


Chị cả lấy chồng tuổi mười sáu.

Tên gốc chữ Tài xuất giá gọi Tân.

Người trần mắt thịt, y học thấp.

Nhìn thấy chữ Tân mười sáu năm.

Tổng vào tuổi đi quá ba mươi.


Chồng vợ cũng phải chừng năm năm.

Trước khi lên đường đi cứu nước.

Ấy mà chưa thấy người sinh nở.

Kẻ khờ thầm nghĩ tân vẫn còn!

Kẻ khôn nghĩ người cần có con!


Ai cũng nhìn ra, gái có chồng!

Ngày xưa còn ở chưa bầu bụng.

Nay hơn mười năm người còn giữ.

Từ lúc đôi mươi một thập niên.

Liệu chồng có về hay mất biệt!

Nhỡ gánh tuổi xuân thân gái già!

Sợ không chỗ dựa không gia cảnh.

Trung thủy làm chi mười năm xa.


Mẹ chồng thật thà là dì hai!

Nuôi Tân từ bé bà hiểu chuyện.

Tâm sự cho dâu hãy lấy chồng:

Vứt bỏ chữ "Tân" mà tái giá.

Vì dẫu mà ở cũng không đặng.

Mẹ nhớ ngày nhỏ Tân thủy đậu!

Dẫu sống chiến tranh trở về mau.

Thì hẳn có lẽ chẳng thai được.


Mẹ tuy làm lẽ nhưng khuyên thật.

Mẹ vì thương con nên liệu chuyện.

Ông gia chết rồi mẹ lo được.

Nhưng sợ hai thân, gái một nhà.


Không kẻ ra vào, góa côi cúp.

Thôi thà mang xấu, dầu mang nhục.

Nhắm mắt tìm con nhỡ tuổi già.

Hai người một gánh chẳng gia gia.

Nghe mẹ thương thân đừng có lắc.

Đời khi còn thì, trẻ nằm mộng.

Nhưng khi già tới, sẽ ác mơ.

Đừng chờ đừng đợi con số không.

Chỉ có giọt máu gọi huyết thống.

Sẽ cứu gia cảnh người không còn.



Gái bán hàng dong đi khung dựng.

Da trắng, tóc bồng nhưng che nón.

Người còn trẻ trung còn thon gọn.

Dáng đứng lại cao, mặt hồng hào.

Đi đâu cũng sợ kẻ dao động.

Che đấu thập niên giữ lặng yên.

Buôn lời có vốn dựng nhà cửa.

Trông đợi chồng về đêm tân hôn.


Nhưng chờ không thấy hồn âu lo.

Đêm nằm chở mình dì tâm sự.

Coi con như máu mủ mẹ sinh ra.

Tuổi già mẹ dựa con dâu cả.

Thương con người hiếu lại thật thà

Không chung máu mủ ở chung nhà.

Nghĩ chẳng nghĩa sâu mà đậm tình.

Hai mình một giường, cạnh mà xa.


Bà cô nhà chồng có hai người

Sống lòng không tốt mẹ không yên.

Muốn con sinh hạ mẹ đứng ra.

Bao biện cho nhau giữ cái nhà.

 Con hoang, con người không sao cả.

Nó giữ nhà ta, đất của ta.

Gái đã xuất giá nhờ chồng cả.

Con không nghĩ kỹ mà mẹ mất.

Bà cô bố nó cướp trắng tay.

Lần giỗ vừa qua nói cho tiện.

Mẹ xem mặt họ biết nghĩ gì!

Thấy mẹ có bệnh con dâu son!

Đầm, ao, ruộng, vườn, đất và nương.

Nay đang mọc cỏ người không có!

Họ tính làm sao con hiểu rõ!


Dẫu chồng con về, mẹ nhắc lại.

Chẳng chửa được đâu dầu thang thuốc.

Có, thập niên trước đã có rồi!

Nay chưa kể thêm bom đạn nổ!

Nếu nhỡ mai, giấy báo tử về?

Con và mẹ đây, biết thế nào?


Vọng phu sao vọng người không con!

Nếu con thương mẹ xin nghĩ mẹ.

Con mà tái giá, mẹ cũng gắng.

Đời mẹ không còn bao lâu nữa

Nhưng nhà con xây đầy công sức.

Yêu chồng khuất núi, ai thắp hương.


Gái còn trẻ, tìm kẻ lạ xa

Miễn sao có dạ là yên tâm!



Tằm Té

22/08/2017